CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
NGOẠI TRUYỆN 1: Gặp lại Trọng Cường
 Một ngày tháng 9 năm thứ 2 sau khi Thiên Mỹ xuyên không về cổ đại, lúc này cô và Trần Kiệt đã trở thành vợ chồng, hai người đang trong chuỗi ngày rong ruổi trên chiếc xe ngựa độc đáo mà Thiên Mỹ đã thiết kế, họ đang quay lại kinh thành sau lời mởi mở quán ăn ba miền của Phạm Chính. Thiên Mỹ ngồi cạnh Trần Kiệt đang đánh xe rất muốn thử một lần cho Trần Kiệt ăn dấm chua lên kể lại chuyện cũ:
 - Tướng công... thực ra trước đây Phạm Chính từng ngỏ lời có tình cảm với thiếp mong thiếp sẽ cho huynh ấy cơ hội được bên thiếp.
 Trần Kiệt khẽ dừng tay đánh ngựa lại rồi lại tiếp tục, Thiên Mỹ thấy có hiệu quả bèn khích thêm:
 - Thực ra Phạm Chính cũng thật tốt, nấu ăn giỏi, lại nói chuyện rất hợp ý thiếp, nhưng cũng không ngờ huynh ý lại để ý đến thiếp.
 Trần Kiệt mỉm cười kể một câu chuyện cũ như để trả lời Thiên Mỹ:
 - Ta và Phạm Chính là huynh đệ cùng sư phụ, ta ít nói thì huynh ý nói nhiều tuy vậy mỗi là cùng nhau làm việc gì bị khiển trách người im lặng không nói gì lại là huynh ấy. Huynh ấy thực ra là con riêng của Trần Nguyên Giác đại nhân, nhưng đại nhân không hề muốn ai biết điều này, ta cùng huynh ấy lớn lên nhưng không hề hỏi qua thân phận huynh ấy cho đến một ngày huynh ấy tự nói ra. Đại nhân đối với ta ơn trọng như núi, thì đối với Phạm Chính như thể muốn chăm sóc nhưng không dám bộc lộ, nhưng ta biết đại nhân rất yêu quý Phạm Chính. Huynh ý sôi nổi nhưng cũng ít ai hợp tính,đại nhân có họ hàng với hoàng thất có lần thái hậu đến chơi thực sự quý mến cái miệng lẻo mép của huynh ấy lên muốn đưa huynh ấy vào cung làm nội quan. Đại nhân hoảng sợ bảo rằng đó là tâm phúc của người, thái hậu quý mến thì thỉnh thoảng tới quan viên chơi. Việc quan trường của huynh ấy thực ra rất có thể thuận lợi mà huynh ấy không muốn tham gia, huynh ấy luôn chán ghét quan trường và muốn mở một quán ăn từ lâu rồi. Huynh ấy thích nàng ta cũng biết nhưng chưa từng nghĩ huynh ấy lại ngỏ lời với nàng.
 - Chàng biết rồi bảo sao không thấy ngạc nhiên. A, đây chẳng phải Vĩnh Lộc sao? Đây là nơi lần đầu thiếp đến nơi này đấy, chẳng phải chúng ta cũng gặp nhau lần đầu ở đây sao?
 - Vậy chúng ta nghỉ chân ở đây một ngày, nàng cũng chưa nói cho ta biết vì sao nàng lại xuất hiện ở hội chùa trong trang phục nam nhân?
 - Cái đó phải cám ơn công tử của tri phủ đại nhân nơi đây đã tạo điều kiện cho thiếp được đi xem hội và được gặp chàng.
 Đang im lặng suy nghĩ xem có nên hỏi mối quan hệ của Thiên Mỹ và vị công tử kia hay không thì Thiên Mỹ lay lay cánh tay Trần Kiệt bảo:
 - Kìa chàng xem chính là người đó, nếu lúc đó chàng không bắt thiếp thì thiếp chắc sẽ làm phu nhân vị công tử đó rồi.
 Trần Kiệt nhìn theo hướng tay Thiên Mỹ chỉ phía trước có một vị công tử ăn mặc lụa là, nước da trắng xanh hơn những người quanh đây, người khá thấp, đang trò chuyện với một cô gái trẻ. Trần Kiệt thấy Thiên Mỹ không hề nói gì, cũng không hề trốn tránh anh ta, chẳng lẽ cô muốn gặp lại người cũ? Trần Kiệt liền mỉm cười trêu trọc:
 - Thì ra nàng từng muốn lấy vị công tử này! Ta thật không ngờ đấy.
 Thiên Mỹ không những không lấy được hũ dấm của Trần Kiệt còn bị anh ta trêu đùa liền tính làm liều:
 - Trọng Cường công tử! – Thiên Mỹ giơ tay lên vẫy, cô cũng không biết vì sao lúc đó mình làm vậy. Trần Kiệt thật không ngờ Thiên Mỹ lại làm vậy còn không kịp nói câu gì đã thấy vị công tử trước mắt quay lại đưa mắt nhìn thấy Thiên Mỹ ban đầu là ngờ ngợ sau đó mắt sáng như sao reo lên:
 - Thiên Mỹ cô nương.
 Cô gái đi bên cạnh lả lướt, thỏ thẻ hỏi:
 - Chàng ơi, cô gái đó là ai vậy?
 Trọng Cường không thèm trả lời cô ta, một tay hất bay cô ta, vui sướng tới gần chiếc xe của Thiên Mỹ, hoàn toàn không để ý sự hiện diện của Trần Kiệt, vui sướng reo lên:
 - Thiên Mỹ, cuối cùng nàng đã trở về, nàng biết ta tìm nàng mất bao nhiêu lâu không? Vì nàng mà đến nay ta vẫn chưa lập chính thất đấy.
 Thiên Mỹ dở khóc dở cười không biết nên làm sao, tự mình rơi vào hoàn cảnh quái om, cô quay sang nhìn Trần Kiệt thấy mặt anh ta mây đen che phủ không còn thấy mặt trời thì càng toát mồ hôi không biết nói gì lại quay sang nhìn Trần Kiệt với ánh mắt cầu cứu. Trần Kiệt mở miệng nói:
 - Thì ra là người quen cũ của Thiên Mỹ, thật thất lễ. Ta có nên lánh mặt cho hai người trò chuyện không?
 Thiên Mỹ hoảng hồn, Trần Kiệt sao lại không có tí tinh thần nghĩa hiệp cứu vợ như vậy, Thiên Mỹ đành phải giải quyết dứt điểm:
 - Trọng Cường công tử, vửa rồi ta gặp lại người quen cũ có chút xúc động thất lễ, để ta giới thiệu với công tử đây là phu quân của ta Trần Kiệt. Phu quân đây là Trọng Cường công tử là người đã giúp đỡ thiếp lúc gặp khó khăn không nơi nương tựa.
 Trần Kiệt không nói gì, tên Trọng Cường có phần lúng túng lại không ngờ Thiên Mỹ đã có chồng, nhưng nhìn hai người có vẻ chưa có con, vẫn còn chút hy vọng với người đẹp hắn nói:
 - Thì ra nàng lấy một người tầm thường như vậy, haizz đáng tiếc, vừa rồi phu quân nàng nói nàng có thể đi trò chuyện riêng với ta, giờ nàng có thấy tiện?
 Thiên Mỹ thấy người này quả là mặt dày, thấy người ta thành hôn rồi mà vẫn tiếp cận riêng, cô đành nói liều:
 - Không được rồi, ta mới mang thai, đi đường mệt mỏi, giờ muốn nghỉ ngơi sớm, đa tạ công tử đã có thời gian cưu mang, giúp đỡ ta.
 Một chi tiết hai người đàn ông cùng nhìn chằm chằm vào Thiên Mỹ “có thai?” nhưng phải ứng lại hoàn toàn khác nhau: Trần Kiệt mỉm cười hài lòng, Trọng Cường cười gượng rồi nói lời từ biệt bỏ đi. Trần Kiệt và Thiên Mỹ tiếp tục đi về hướng nhà trọ, cả dọc đường Trần Kiệt không hỏi gì Thiên Mỹ, cho đến gần nhà trọ Trần Kiệt mới hỏi:
 - Nàng có thai?
 - A, không phải, là ta đối phó với người vừa xong thôi.
 Trần Kiệt xuống xe đặt phòng, rồi ăn cơm, không khí vẫn im lặng khiến Thiên Mỹ nghĩ Trần Kiệt giận về việc cô cố tình chào hỏi người quen cũ và nói dối. Tâm trạng đến lúc đi ngủ vẫn không hề khá hơn. Sau khi hai vợ chồng về phòng và nằm xuống đi ngủ, Trần Kiệt bỗng cất tiếng hỏi:
 - Nàng làm loạn buổi chiều nay như vậy có phải nên phạt không?
 - Phạt?
 - Đúng vậy, phạt nàng đêm nay cho ta một đứa con. – Nói rồi Trần Kiệt mạnh mẽ hôn lên đôi môi Thiên Mỹ, trước giờ Trần Kiệt luôn dịu dàng với cô, chưa bao giờ thấy Trần Kiệt tấn công dồn dập, mạnh mẽ không chừa cho cô mảnh giáp nào cả, từng tấc da thịt trên người cô bị phu quân xâm chiếm cướp đất đoạt thành rồi mạnh mẽ tiến công vào vùng trung tâm, trong mê man nồng nàn, cuồng nhiệt Thiên Mỹ vẫn tính mở miệng giải thích nhưng thanh âm ngày càng trở lên mơ hồ rồi chỉ còn thấy tiếng hổn hết bị nuốt trọn vào không trung “Trần Kiệt à, thiếp biết lỗi rồi!!!”
 Hoàn ngoại truyện 1


NGOẠI TRUYỆN2: Chuyện về Phạm Chính
 Phạm Chính tên thật là Trần Nguyên Chính phụ thân là Trần Nguyên Giác là người có họ với vua nhưng mẫu thân anh chỉ là một nữ tì nhỏ nhoi vì vậy ngay từ nhỏ Phạm Chính chưa từng nhận được sự ưu đãi đặc biệt của một công tử nhưng lại mang trong mình trọng trách người phụ thân giao. Đại nhân Trần Nguyên Giác là người rất nghiêm khắc với Phạm Chính và gần như chưa từng gọi anh ta thân thiết, từ “phụ thân” thiêng liêng cũng chỉ có trong trái tim mà Phạm Chính không thể nỏi ra. Phạm Chính lúc nào cũng muốn cố gắng thật nhiều để làm phụ thân vui lòng, chỉ một nụ cười của phụ thân anh đã khiến anh vui sướng cả ngày, để được phụ thân khen Phạm Chính dốc lòng đọc sách, học võ thật tốt, võ công của anh so với những người trong thành đã thuộc hàng xuất chúng nhưng chưa bao giờ anh tính gây sự hay tỏ ra đây vì anh biết lúc ấy phụ thân anh sẽ phiền lòng. Phạm Chính là nam nhân nhưng lại có một sở thích đó là nấu ăn, việc nam nhân cổ đại nấu ăn cực kỳ hiếm, trừ khi để mưu sinh. Người duy nhất biết sở thích này của Phạm Chính chỉ có cậu bạn thân từ nhỏ đó là Trần Kiệt. Trần Kiệt tuy ít nói nhưng lại rất lắng nghe, tuy không hề hứng thú nhưng Trần Kiệt vẫn chăm chú ngồi nghe nên chỉ có hai người thường xuyên đi với nhau từ nhỏ. Phạm Chính cũng rất coi trọng bằng hữu thiêng liêng này nên tự nhắc nhở “người ta có thể sống chết hy sinh thứ nhất là phụ thân, thứ hai chỉ có Trần Kiệt”.
 Nhưng điều này lại có sự xáo trộn khi cô gái đó đến. Một cô gái với ý định ban đầu là tiếp cận được dùng làm công cụ để thực hiện nhiệm vụ của phụ thân anh ta, nói chuyện với cô cũng chỉ vì muốn thuyết phục nhưng từ lúc bắt đầu anh đã không lỡ nói ra. Thiên Mỹ là người con gái đặc biệt, cô không giống bất cứ người con gái nào trước kia Phạm Chính gặp, cô sôi nổi không hề rụt rè, cô biết nhiều thứ, nhiều món ăn mà Phạm Chính chưa từng nghe qua, cô có thể ngồi nếu thử nhận xét rất công tâm không hề nể nang món ăn của anh. Nhưng việc gì đến cũng phải đến, khi phụ thân gặp nạn anh không thể khoanh tay đứng nhìn đành phải nói rõ mọi việc với Thiên Mỹ, nhưng cũng từ giờ phút đó anh mãi mãi không thể ngồi dưới gốc lựu và tâm sự với cô nữa, anh đánh mất cô vào tay người bằng hữu thân nhất. Nhìn Thiên Mỹ và Trần Kiệt bỏ đi Phạm Chính chỉ biết cười buồn chúc phúc, nhưng anh cũng không hề hối hận vì anh đã nói rõ lòng mình với cô. Phạm Chính năn nỉ, xin phụ thân giúp hai người có thể bên nhau nhưng trong ngày hai người lấy nhau, thư báo hỷ gửi đến Phạm Chính đã không thể nào cười chúc phúc nổi. Anh tới một quán rượu chưa từng tới để giải sầu, đã qua nửa năm mọi thứ đã xa dần nhưng anh vẫn còn lưu luyến. Anh bắt đầu uống rượu, thử đồ ăn trong quá và nhận ra sự đặt biệt của món ăn cùng rượu. Rượu cay nồng nhưng không phải là rượu nếp thường thấy, món ăn cũng đặc biệt hợp, món canh với nước dùng chưa từng được nếu qua. Phạm Chính hứng khởi quên luôn việc đến đây giải sầu, càng nếu càng thấy độc đáo, anh gọi to:
 - Chủ quán!
 - Quan khách cần thêm gì ạ? – Một người nhanh nhảu ra tiếp chuyện khách.
 - Ta hỏi đây là rượu gì? Món này là món gì?
 - Bẩm khách quan, đây là món rượu Ngô, còn đây là món canh Thắng Cố đặc sản vùng Bắc Hà, đi khắp kinh thành chỉ có một quán này mới có thôi đó ạ.
 - Cho ta gặp đầu bếp nấu món này. – Phạm Chính vui vẻ nói.
 - Dạ để tiểu nhân vào báo.
 Một lúc sau bước từ bên trong ra một cô gái trẻ chỉ tầm 16, 17 tuổi khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, mặt một bộ đồ sặc sỡ mà người vùng này chưa từng thấy bước ra, khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn, cô gái hỏi:
 - Khách quan có điều gì cần gọi ạ? – cô gái đó nói bằng giọng Kinh không sõi, khuôn mặt còn vương nét ngây thơ, nhưng khuôn mặt toát lên vẻ thông minh, cứng cỏi, bàn tay cũng lộ rõ là người làm việc nhiều. Phạm Chính hỏi:
 - Món này do cô nương làm?
 - Dạ vâng.
 - Nói cho ta nghe cô làm thế nào?
 Cô gái đó hơi lúng túng không biết có nên nói hay không, Phạm Chính liền cười nói thêm:
 - Hay là thế này, cô kể cho ta một món ăn cô có thể làm, ta sẽ hướng dẫn và làm một món khác cho cô, chúng ta một đổi một không ai nợ ai. Nếu cô không ngại chúng ta vào bếp nói chuyện.
 Phạm Chính vốn khôi ngô, lại thêm nụ cười thân thiện, cách nói thẳng không hề kiêng dè khiến cô gái thêm ngại ngùng, đắn đo cúi đầu.
 - Cô nương không tin ta sao? Hay cô nương sợ ta?
 - Không không, mời ngài vào bên trong, ta cũng rất muốn học hỏi thêm về món ăn nơi đây.
 Phạm Chính sau khi vào bếp ngồi nghe cô gái nói chuyện về những món ăn vùng cô sống bằng những giọng nói có phần trẻ con lại không sõi, nhiều lúc không nghĩ ra từ còn ngồi lúng túng suy nghĩ, Phạm Chính lại gợi ý cho, cô lại hăng say nói tiếp. Phạm Chính vừa làm vừa giải thích cho cô nghe một số món anh tâm đắc, cô gái đó không nghe hiểu hết nhưng vẫn rất tập trung nhìn cách làm. Hai người nói chuyện rất hợp ý, cô gái đáng yêu đó không hề phàn nàn hay mệt mỏi, Phạm Chính đưa trước một số tiền không nhỏ cho chủ quán để ngồi với cô lâu hơn. Cứ như vậy Phạm Chính quên dần việc lưu luyến tình cảm với Thiên Mỹ, anh mở lòng hơn, hàng ngày đều đến nói chuyện đến việc bếp núc với cô gái người Hmong, còn muốn mở một quán ăn mời cô cùng về làm đầu bếp. Cô gái trẻ đáng yêu, tháo vát, nhiều lúc ngốc nghếch khiến anh bật cười, càng ngày vốn tiếng Kinh càng tốt nhưng thành ngữ, tục ngữ vẫn sai rất nhiều. Phạm Chính lại trêu trọc mỗi lần cô nói sai, lúc đầu cô đỏ mặt cúi đầu về sau cô nhìn thẳng vào anh và nói ra một cô tiếng dân tộc làm anh ngỡ ngàng, cô cười bí hiểm giải thích lại tiếng Kinh rồi kết luận :
 - Huynh thấy chưa, huynh cũng có biết tiếng của ta đâu.
 Phạm Chính lúc đó lại bật cười, cốc lên cái trán ngốc nghếch của cô theo thói quen.
 Một ngày đầu thu Phạm Chính gửi thư cho những người bạn của mình để mời về khai trương quán ăn, giờ đây anh có thể nhẹ nhõm coi Thiên Mỹ và Trần Kiệt là bằng hữu thực sự. Phạm Chính khẽ mỉm cười. trong lòng anh giờ đã có một đóa hoa mơ sơn dã hé nở, có lẽ xuân này đóa hoa ấy đến lúc cần người hái.
 HOÀN NGOẠI TRUYỆN 2
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s